Lục Đàn bất đắc dĩ gật đầu: “Không được, nó không thể nghịch ngợm, nếu không giữ nó xuống thì có khi nó muốn lên trời ấy chứ.
“Trẻ con nghịch một chút cũng tốt, đặc biệt là con trai, con nhìn em trai con khi còn bé ấy, leo lên nóc nhà lật ngói không có chuyện gì nó không dám làm, bây giờ lại không ngừng tốt lên.
Lục Đàn lắc đầu một cái, cô ấy lớn hơn bốn tuổi so với Lục Bắc Đình, đối với các loại “công lao vĩ đại của em trai khi còn bé có thể nói khắc sâu ấn tượng, về phần bây giờ Lục Bắc Đình có được hay không cô ấy cũng không thể nói tốt, chỉ cảm thấy sau khi anh đầu quân, không thể tách rời khỏi sự nghịch ngợm vô pháp vô thiên khi còn bé.
Nhưng mà những lời này cô ấy cũng không thể nói với mẹ, làm mẹ đối với đứa trẻ của mình đều không có nguyên tắc bao dung, khi còn bé em trai làm nhiều “chuyện xấu như vậy, mẹ cô ấy không động tới một đầu ngón tay của Lục Bắc Đình.
Ánh mắt Lục Đàn lơ đãng lướt qua Đồng Giai, chỉ thấy cô an tĩnh ngồi ở đó, mặt mỉm cười nhìn Lục Bắc Đình và Tống Tử Lâm chơi đùa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây