“Tiến Đạt Minh! Anh có ý gì! Ngày hôm nay anh cùng tôi về nhà mẹ đẻ, anh là sao có thể chứ nhìn chằm chằm vào cô gái khác, loại phụ nữ kia vừa nhìn là biết không có cái gì tốt đẹp, thì có cái gì hay mà nhìn!
Trần Hiểu Lệ lo lắng đến mức xuýt khóc, cái này gọi là gì nhỉ, nếu không phải vì nhà cô nghèo, những đứa em nhỏ của cô chưa trưởng thành, rất nhiều người nghĩ rằng họ sẽ trợ cấp cho gia đình, nhưng ngược lại phải kiếm tiền cho Đạt Minh.
Trần Hiểu Lệ đẩy Tiến Đạt Minh vài cái, nhưng Tiến Đạt Minh vẫn làm bộ mặt làm ngơ không quan tâm, Trần Hiểu Lệ nhìn xung quanh, cô ta luôn cảm thấy mọi người nhìn mà cười nhạo mình, cũng ngại Tiến Đạt Minh mất mặt vì mình, nên bụm mặt chạy đi xa.
Ở bên kia, Đồng Giai khoác tay Lục Bắc Đình đi về, cô hoàn toàn không chú ý đến Tiến Đạt Minh đang đứng cạnh mình, dù cô có thấy thì cũng không nhận ra, về phần của Lục Bắc Đình anh đã nhìn thấy Tiến Đạt Minh nhưng cũng không để ý, Tiến Đạt Minh đã thay đổi quá nhiều, trước đây anh ta có dáng vẻ hào hoa phong nhã và vô cùng tự tin, mà bây giờ, tóc anh ta lại dài tới mắt, làn da của anh ta lại đen sạm, tinh thần và sự kiêu ngạo của anh ta từ lâu đã bị thực tế vùi dập, anh mất đi mọi thứ và trở thành một người lao động bình thường.
Đem con cái đến nhà mẹ đẻ ăn tối, ông bà ngoại của Đồng Giai đều đã già, tóc của họ đã bạc trắng, đi lại cũng phải chống nạn, nhìn thấy cháu gái, cháu rể, còn có hai đứa cháu chắt, ánh mắt vui vẻ của họ hiện lên chạm vào nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây