Trần Phượng Anh nhìn hai thằng nhóc ở trong ngực Đồng Giai và Tôn Tuệ Vân, đôi mắt đen lúng liếng xoay tròn, bàn tay nhỏ bé để bên miệng chụt chụt, làn da trắng như sữa, mắt phượng mày ngài, trên nền mũ đỏ và áo quần đỏ vô cùng có thần.
“Lớn nhanh quá, lần trước gặp mới lớn tí xíu như vậy, chỉ mới mấy ngày đã trông như một cậu bé.
Lời này có hơi khoa trương nhưng cũng là khoa trương dựa trên sự thật, sự thay đổi của Hạo Hạo và Quân Quân quả thực rất lớn, đừng nói là Trần Phượng Anh, cho dù là người làm mẹ theo cùng mọi lúc như Đồng Giai cũng cảm thấy thay đổi rất lớn.
Để ghi lại sự thay đổi của đứa trẻ, hiếm khi Đồng Giai văn nghệ một lần, cô đặc biệt bảo Lục Bắc Đình mua về một chiếc máy ảnh nhỏ gọn, cứ hai ngày lại chụp ảnh cho hai anh em rồi đem đi rửa, còn làm cho hai anh em một quyển nhật ký chào đời, ghi lại mọi khía cạnh của họ sau khi sinh ra.
“Ba trở về lật từ điển suy nghĩ, hai ngày sau đặt hai cái tên là Lục Nguyên Hạo và Lục Nguyên Quân, Nguyên là sắp xếp theo thứ tự, còn Hạo có ý nghĩa vô cùng rộng lớn, ba hi vọng sau này Hạo Hạo lớn lên sẽ bay lượn trên không trung như đại bàng, đời người vô hạn. Quân có nghĩa là quân đội, ba là bộ đội, ba hi vọng con của mình cho dù tương lai có tham gia quân đội hay không cũng sẽ không quên giành vinh quang cho Tổ quốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây