Tôn Tuệ Vân chỉ có thể cười ha hả, mọi người ở cách xa nhau như vậy, muốn cho mọi người xem mẫu mã trước cũng không được mà.
"Tôi thấy bà đừng đi thành phố Tùng nữa, ở đây mở một cửa hàng quần áo là được rồi."
Tôn Tuệ Vân lắc đầu liên tục: "Như vậy không được đâu, việc làm ăn buôn bán sao có thể quan trọng bằng cháu trai tôi được."
Nhà bọn họ bây giờ không thiếu tiền chỉ thiếu trẻ con, Tôn Tuệ Vân thà ở nhà ngậm kẹo đùa cháu chứ không thích mở cửa hàng trang phục gì cả.
Lại có thêm vài đơn hàng ở dưới quê, Đồng Giai cảm thấy cứ theo đà này cửa hàng quần áo của cô hoàn toàn có thể mở chi nhánh ở thành phố Tuyên. Ý tưởng này vô tình trùng hợp với mong muốn của hàng xóm dưới quê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây