Lúc trước trong khu có ít người thì còn khá tốt, bà có thể đi về vào cuối tuần, mua hết đồ ăn để vào trong tủ lạnh, Đồng Giai có thể tự làm rồi ăn, nếu không thì có thể để con trai đến làm, lại nhờ chị dâu Cố ở dưới lầu chăm sóc, như vậy chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mà hiện tại đã có vài hộ dọn đến, tầng này của bọn họ cũng có hai nhà, hai nhà đều có trẻ con, thường xuyên chạy nhảy vội vàng ở hành lang cho nên vẫn phải có người ở nhà chăm sóc Đồng Giai mới được.
Ngoại trừ việc quần áo,Tôn Tuệ Vân cũng rất nhớ chồng mình, bọn họ là đôi vợ chồng già đã vài chục năm, chưa bao giờ chia xa dài đến vậy.
Đồng Giai nghe ra vẻ buồn bã trong lời nói của mẹ chồng, bà đã đến đây hơn hai tháng, chắc chắn sẽ nhớ nhà.
Thật ra bà cũng không muốn rời khỏi đất quê hương, khi còn nhỏ, ông bà không muốn rời xa nhà, đến khi du lịch phát triển, Đồng Giai chuẩn bị cho họ muốn chuyến đi du lịch nhưng bọn họ đều không đồng ý.
“Không sao đâu mẹ, mẹ muốn về nhà thì về đi, nếu mẹ không yên tâm con ở đây một mình thì con sẽ gọi điện bảo mẹ con đến đây, bà ấy cũng rất muốn đến thăm con.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây