Văn Thanh không chịu. Kiếm tiền là để cho phụ huynh được ăn cơm lành canh ngọt, sống sung sướng, đâu thể tiết kiệm như vậy được. Văn Thanh cầm túi vải đi ra chợ.
Hôm qua, kiếm được sáu trăm đồng chỗ Thang Quyền, đưa cho dì Tiếu bảy mươi đồng, mua bò hết bốn trăm sáu mươi đồng, cô còn dư lại bảy mươi đồng chẵn. Cộng thêm vừa bán được bốn đôi giày vải, mỗi đôi năm đồng, trừ đi mỗi đôi ba hào tiền phần trăm. Thu nhập của cô hôm nay được mười tám đồng tám. Chi phí là bốn đôi đế da màu trắng, đã trả trước.
Tính ra, trong tay cô hiện giờ có tổng cộng gần tám mươi đồng. Tám mươi đồng là đủ đóng tiền học cho cô, Văn Lượng và Văn Bằng vào năm học mới. Hơn một tháng tiếp theo, cô tiếp tục kiếm thêm, chẳng những tiền sinh hoạt khi cô lên tường cấp ba thành phố không thành vấn đề, mà còn có thể sửa sang nhà cửa. Ít nhất những lúc trời mưa sẽ không bị dột nữa.
Nghĩ vậy, Văn Thanh cảm thấy cuộc sống rất có tiềm năng, chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn.
Cô ra đến chợ, dạo quanh một vòng. Gà hai đồng tư một cân, cô mua cả con gần hai cân, hết bốn đồng hai. Trở về tiệm may dì Tiếu, Diêu Thế Linh bắt đầu cằn nhằn: “Con mua gà làm gì? Đắt đỏ như thế này. Một nữa này đủ cho cả nhà mình ăn nửa tháng. Sao con chẳng biết lo toan gì cả…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây