Văn Thanh và Kỷ Ninh Chi đối đáp qua lại, Văn Thanh ép từng câu từng chữ, Kỷ Ninh Chi cũng không chịu thua. Chương Phương Phương duỗi tay kéo góc áo của Kỷ Ninh Chi mấy lần nhưng vẫn không cản được cô ta. Lúc này cô ta đã trở nên kích động hơn, vì Văn Thanh nói lớn: “Chú hai của tôi dùng tính mạng để cứu anh trai cô, yêu cầu anh trai cô cưới tôi, tôi xấu xí lắm à? Tôi mù à? Tôi què à? Tôi đang ở tuổi xinh đẹp nhất, nhà có ruộng có lương thực, có chỗ nào không xứng với anh ất! Có chỗ nào làm hại tới nhà họ Kỷ của cô! Các người quá tham lam!
“Tôi khinh cô! Kỷ Ninh Chi thoát khỏi sự lôi kéo của Chương Phương Phương và Lương Văn Hoa rồi vọt tới trước mặt Văn Thanh, chỉ tay vào mặt cô: “Tới nhà cô cầu hôn? Cô nằm mơ đi! Cô không đi mà xem cái nhà của cô, một đám dân quê nghèo khổ, không có văn hoá không có tiền đồ, muốn gả vào huyện của chúng tôi à, nằm mơ đi!
Kỷ Ninh Chi mắng chửi rất thoải mái, lúc mắng xong lại không thấy Văn Thanh tức giận, trái lại cô còn đang nở nụ cười nhạt. Kỷ Ninh Chi ngạc nhiên, vội quay đầu nhìn thì thấy người qua đường đang chỉ trỏ vào cô ta, Lương Văn Hoa và Chương Phương Phương.
Kỷ Ninh Chi lập tức hiểu ra, Văn Thanh cố tình dẫn dụ tô ta nói những lời này, mượn lời của cô ta để nói ra sự thật, sau đó để cô ta nói cô trèo cao. Ngay lúc đó cô ta đã đắc tội với những người qua đường, dù là dân quê hay người thành phố cũng chán ghét thái độ này của cô ta. Đặc biệt là trong khi chú hai của Văn Thanh cứu mạng Kỷ Ngạn Quân, cả nhà anh không những không báo ân, mà còn tới tìm Văn Thanh để xoi mói, đây không phải là lấy oán trả ân sao?
Quan trọng hơn là, tất cả những điều này không phải do Văn Thanh tự nói ra, mà là nhà họ Kỷ tự nhận. Làm sao mà người qua đường không thấy ngạc nhiên cho được?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây