Sau một hồi tưởng tượng, Văn Thanh cũng không dừng lại để nghỉ ngơi, mà là bắt đầu làm dựa theo bộ trang phục này. May mà cô đã mang đủ chất vải từ tiệm may của dì Tiếu, cô đã dùng ba ngày để may năm bộ giống hệt nhau.
Cũng có thể nói cô có tổng cộng sáu bộ trang phục, khi may xong bộ thứ sáu thì đã là chiều thứ bảy.
Cô thay chiếc áo sơ mi kẻ sọc, chiếc quần tây đen và đôi giày vải nhỏ tinh xảo mà mình yêu thích nhất ra, sau khi buộc tóc đuôi ngựa lên, cô đeo chiếc túi kẻ caro tự mình làm, nhét bốn bộ quần áo và bốn đôi giày vào trong túi vải, sau đó đi ra ngoài cửa, đi đến tiểu khu, rất nhiều người đều ghé mắt nhìn cô gái tràn đầy thanh xuân và vô cùng xinh đẹp này.
Văn Thanh mỉm cười, khoác túi lên vai, thong thả đi dạo, cô đi dạo đến phố đi bộ Nam Châu, cùng đi dạo giống như những người khác, cho dù mua hay không mua cũng đi xem từng món một.
Phố đi bộ ở thời đại này không phải là phố đi bộ Nam Châu ở thế kỷ hai mươi mốt, hàng hóa trên phố được bày bán khắp nơi, nhưng lại có cực kỳ ít hàng hóa có thể được chọn, hơn nữa phong cách của hàng hóa lại truyền thống hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây