Diêu Thế Linh nghĩ, mình từ chối là đúng. Cho dù là Kỷ Ngạn Quân, hay là con trai của trưởng trấn đều không xứng đôi với nhà họ Văn. Bây giờ Văn Thanh cũng chưa biết kiềm chế, vẫn nên để Văn Thanh đi học cho giỏi, sau đó thi đậu đại học, có năng lực thật sự. Đến lúc đó thì cho dù là tìm trên trấn, trên huyện hay là thành phố, Văn Thanh cũng có sự tự tin.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, mảnh vải này đẹp không? Văn Thanh giục.
Diêu Thế Linh đặt mớ rau trong tay xuống, lau tay rồi đến gần sờ lên tấm vải: “Vải bông, ừm, màu sắc cũng chuẩn, rất đẹp. Nhưng mà làm giày có phí quá không?
Văn Thanh cười: “Không phải làm giày đâu ạ. Là may đồ mùa hè cho mẹ.
Diêu Thế Linh vội từ chối: “Đừng đừng đừng, đừng lãng phí vải. Quần áo của mẹ mặc không hết, còn may thêm làm gì, giữ lại bán cho người ta đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây