“Không ngờ Văn Thanh lại tài giỏi như vậy, có thể giúp người ta kiếm được mười nghìn tệ! Ngay cả người ương ngạnh như thím Vương, tối nay suýt chút nữa cùng quỳ xuống cầu xin Văn Thanh tha thứ.
“Trước kia Văn Thanh cũng không vừa gì, tính tình không tốt, lúc nói chuyện thì thích động tay động chân, đều là học từ chú hai của nó.
“Văn Thanh đi theo chú hai của nó từ khi nào?
“Lúc vừa biết đi hay là ba bốn tuổi nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ. Dù sao cũng là lúc chú hai của nó vừa ra tù chưa được mấy năm, chú ấy rất thương Văn Thanh, đi đâu cũng bế Văn Thanh theo, thương yêu cô cùng. Cũng trách từ nhỏ Văn Thanh đã xinh xắn, đẹp gái y như búp bê. Chú hai của nó không hiền lành gì, nhưng rất biết kiếm tiền, mà cũng không biết tiết kiệm, Văn Thanh muốn gì thì mua cái đó, cũng không để cho Văn Thanh dịu dàng một chút, ngày nào cũng kêu ‘Ai nói con gái thì phải dịu dàng, Thanh Thanh nhà tôi rất tốt. Cứ thế đi!’. Nói ra thì Văn Thanh đi theo chú hai của nó cũng không phải chịu khổ, chịu đói hay chịu mệt, dáng dấp cũng trắng mịn nõn nà. Chú hai của nó luôn biết cách kiếm tiền, học phí từ lúc Văn Thanh bắt đầu học tiểu học đều là chú hai của nó đưa.
“Ừ, nếu chú hai của nó không chết, bây giờ có thể hưởng phúc rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây