Chu Cận Xuyên đành quay đầu, bất đắc dĩ cười: “Được rồi, được rồi, từ từ đã nào, pha sữa cho em gái trước rồi đến lượt con ngay.”
Miệng nói không cần gấp, nhưng tay thì rõ ràng có phần luống cuống.
Tô Ý nhìn anh lúc thì pha sữa, lúc thì bế con, bóng dáng bận rộn ấy bỗng chốc trông thật ấm áp.
Hai đứa trẻ bú sữa xong thì lập tức nhắm mắt ngủ ngon lành.
Tô Ý muốn bảo Chu Cận Xuyên tranh thủ chợp mắt một lát, nhưng anh lại nhất quyết không chịu, chỉ nằm bên giường nhìn vợ con, ngây ngô cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây