Chưa để Liễu Phương Lâm kịp từ chối, Lâm Trạch Tây đã nhét túi đồ vào tay cô ấy.
“Chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền đâu.”
Liễu Phương Lâm cúi đầu nhìn, quả thực trong túi đều là đồ ăn vặt, tuy không đắt tiền nhưng đều là những món cô thích, bèn gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn anh, lần này em nhận, lần sau đừng tiêu pha mua đồ cho em nữa.”
Lâm Trạch Tây cảm thấy trong lòng ngọt ngào như được rót mật, vui mừng khôn xiết.
Anh ta đang định nói thêm gì đó, thì bất ngờ hai bóng người xuất hiện trước cổng trường, lao thẳng đến chỗ Liễu Phương Lâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây