Lâm Trạch Tây cũng lập tức hưởng ứng: “Đúng đúng, bây giờ tuyết rơi dày, chuyển phát khó mà đảm bảo được, vẫn là để Giang Viễn tự mình mang qua tận tay thì yên tâm hơn.”
Tô Ý nghe vậy cũng sáng mắt: “Nếu vậy thì tốt quá, làm phiền hai anh rồi.”
Giang Viễn nói một cách nhẹ nhàng: “Không phiền đâu, sau này mì ăn liền sản xuất ra, chị gửi cho bọn tôi hai thùng là được.”
Lục Tử cũng cười hì hì: “Thật mong sớm sản xuất ra, nếu có thứ tiện lợi lại ngon như thế này mang theo trên xe, tôi và anh Viễn sẽ không còn lo khi đói bụng mà không tìm được chỗ ăn nữa.”
Tô Ý thoải mái đồng ý ngay: “Yên tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ lo đủ cho các anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây