Chu Cận Xuyên nhếch môi cười, bước tới gần cô: “Nhìn gì thế?”
“Không, không nhìn gì hết, em cảm thấy vết sẹo trên eo của anh hình như không còn rõ nữa rồi.”
Chu Cận Xuyên ồ một tiếng: “Thế à? Vậy em lại nhìn bên kia kỹ một chút xem sao.”
Tô Ý kêu lên ô một tiếng rồi vội vàng che mặt lại: “Không nhìn nữa không nhìn nữa, chúng ta phải dậy ngay thôi, ngày đầu tiên mà ngủ muộn thế này, thật không còn mặt mũi gặp ai.”
Nói xong, cô lại vội vã tiếp tục mặc quần áo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây