Tô Ý gật đầu cười: “Ừ! Nhưng mà trong thôn không có điện thoại, chưa chắc tôi đã có thể thường xuyên gọi cho các anh, anh bảo hai đứa nhỏ đừng ngóng trông quá.”
“Vậy cô làm xong việc thì về sớm nhé!”
“Ừ, tôi đi đây!” Nói rồi, Tô Ý mỉm cười vẫy tay chào Chu Cận Xuyên, xoay người đi về phía nhà ga.
Chu Cận Xuyên đưa mắt tiễn côi rơi đi, chỉ cảm thấy bóng lưng của cô giữa những bông tuyết rơi ngập trời thật mong manh.
Đợi đến khi bóng dáng ấy biến mất hoàn toàn, trong lòng mình hình như cũng mất đi một mảnh ghép.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây