Tô Ý vội vàng đi đến gõ cửa kính xe: “Đoàn trưởng Chu, sao anh còn ở đây? Chẳng lẽ tối qua anh không về?”
Vốn dĩ Chu Cận Xuyên ngủ không sâu, mãi đến khi trời sáng mới yên tâm nhắm mắt một lát, vừa nghe thấy giọng cô là tỉnh ngay lập tức.
“Cô tới rồi à, vốn dĩ tôi định đi rồi, nhưng nghĩ lại đã muộn quá rồi, lái xe ban đêm không an toàn nên không đi.”
Tô Ý khó hiểu: “Vậy sao anh không thuê phòng để ngủ?”
Chu Cận Xuyên cười, không nói gì, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Vẫn còn kịp ăn bữa sáng, sau khi ăn xong tôi đưa cô đến nhà ga.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây