Anh ta quay mặt đi không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: “Anh không nhớ rõ lắm, nhưng dáng vẻ đại khái là như vậy.”
Tô Ý cười lạnh, quay mặt về phía đám đông đang ngó xem náo nhiệt.
“Mọi người đều nghe thấy đúng không? Họ chỉ tìm thấy một chiếc đồng hồ trong phòng tôi rồi nói nó là của cô ấy. Nếu đã như vậy, tôi muốn hỏi đồng chí Bạch một chút ——”
“Cô mua chiếc đồng hồ này ở đâu?”
Bạch Nhược Lâm bĩu môi, “Đương nhiên là tôi mua ở thủ đô, ở chỗ này chúng ta không có bán.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây