Sự tự tin trên sân khấu và giọng hát mượt mà của Tô Ý khiến từng một câu đều như một nhát dao đâm vào tim cô ta.
Vốn dĩ cô ta cố ý sắp xếp cô ở trước mình, là để đợi cô chạy trối chết rồi cô ta sẽ dang tay ra giúp đỡ.
Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này.
Bạch Nhược Lâm tức muốn hộc máu, bàn tay cầm đàn violin nắm chặt đến mức trắng bệch.
Cuối cùng, đoàn trưởng Đặng đi tới và hỏi cô ta: “Sao cô còn không lên sân khấu? Phía dưới có người tưởng rằng đã kết thúc nên muốn đứng dậy rời đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây