“Chuyện này... Thường Minh có chút chần chờ, bởi vì hành động cứu viện vốn là lửa sém lông mày, nơi nào có hy vọng thì sẽ lập tức đến đó, cũng không biết anh ta có thời gian hay không.
Giang Niệm Tư nhìn thấy Thường Minh khó xử thì thân thiện nói: “Không phải mọi người sẽ đưa người bị thương đến vị trí an toàn sao, nếu doanh trưởng Thường không thuận tiện thì có thể bảo một binh sĩ nói cho tôi được không?
Đúng rồi, còn phải đưa người bị thương qua mà.
Vậy mà Thường Minh quên mất chuyện này.
“Được. Thường Minh dẫn theo mấy binh sĩ biết lái xe qua, mọi người vẫn còn đang dỡ hàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây