Cô nhìn Hứa Triều Dương, đôi mắt đen trắng đầy kiên định, bình tĩnh nói: "Ở trong mắt tôi, chỉ có người bệnh và người không bệnh mới là khác nhau, nếu đã đến khám bệnh vậy chỉ là người bệnh, còn người thường là như thế nào? Người không bình thường thì như thế nào? Điều bác sĩ như chúng ta nên làm, chính là đem hết khả năng mà chúng ta cố cứu lấy người bệnh, dù cố gắng nhưng vẫn không được vậy thì cũng không thẹn với lương tâm."
Quá kiêng dè, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.
Lời cô nói rất nhẹ nhàng nhưng đạo lý này mọi người đều hiểu rõ, chỉ là ai có thể thật sự không bị ảnh hưởng thói đời, ai có thể thật sự không sợ hãi?
Ngay cả Thẩm Thanh Tuệ cũng kinh ngạc trong giây lát.
Cô ta nhìn về phía Giang Niệm Tư, phát hiện trong mắt của cô cũng không hề có sự kiêu ngạo và khoe khoang chút nào, cô bình tĩnh giống như đang nói chuyện bình thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây