“Khoan, đợi đã... Mẹ chưa nói xong.
Tưởng Tân Lệ giật mình thoát khỏi tay Thẩm Trình, chạy nhanh đến trước mặt Giang Niệm Tư, chuyện mà ông cụ giao phó vẫn chưa xong.
Bà ấy lấy cây bút bên cạnh, viết một dãy số trên vỏ giấy thuốc: “Bác sĩ Giang, đây là số điện thoại mà ông cụ bảo bác đưa cho cháu, ông ấy nói khi nào cháu xong việc ở đây thì gọi cho ông ấy, ông ấy sẽ sắp xếp chỗ cho cháu.
Cái gọi là chỗ ở, chính là bệnh viện quân khu.
Giang Niệm Tư ngẩn người ra một lúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây