Đối mặt với ánh mắt tỏ vẻ xem trò vui của Thiệu Vân, Lục Chính Tây giả vờ như không nhìn thấy, anh lấy giấy và bút đến trước mặt Giang Thiên Ca, bắt đầu cầm bút viết lên tờ giấy.
Đến khi Giang Thiên Ca mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút thì Lục Chính Tây đã viết đầy hai trang giấy rồi.
Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn, ánh mắt lập tức dừng lại.
"Lục Chính Tây, sao anh không viết cái này cho em sớm hơn chứ!" Mặc dù Giang Thiên Ca đã hạ giọng xuống nhưng ánh mắt lấp lánh cùng giọng nói của cô vẫn bộc lộ được vẻ vui mừng khôn xiết của cô.
Đúng là vào lúc đường cùng thì lại tìm được hy vọng mà, người đang buồn ngủ thì vơ được cái gối!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây