Giang Thiên Ca chạy nhanh đến, nửa ngồi xổm trước mặt dứa trẻ lớn hơn, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của đứa trẻ, cô dỗ dành: “Bản nhỏ em đừng khóc nữa, chị có đồ ăn ngon này.
Giang Thiên Ca mở hộp đồ ăn ra, mùi đồ ăn xông thẳng vào mũi.
Mặc dù hiện tại không còn giống mười mấy năm trước, các loại thịt hay thực phẩn đều phải mua bằng phiếu cung ứng, nên cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn nhiều. Nhưng dù thế thì đối với một số người, chỉ có một số dịp mới được ăn thịt.
Đứa nhỏ năm sáu tuổi, không thể không thèm thịt.
Trẻ con bình thường cho dù không lập tức ngừng khóc thì lực chú ý cũng bị kéo đi một phần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây