Lâm Đại Phúc liếc nhìn Lý Quốc Đống, hất cằm về phía Giang Thiên Ca: “Các người không phải cùng một nhóm sao? Chẳng phải là có hai bình trà à?
Lý Quốc Đống cười lạnh: “Một nhóm cái gì chứ? Trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một kẻ chân đất thô tục, không nhìn thấy cô ta thà dùng trà rửa tách trà còn hơn là để tôi uống sao?
Nghe thấy Lý Quốc Đống đang mắng người trước mặt, Từ Thắng Lợi vốn đang cúi đầu uống trà như là uống rượu, ngừng lại động tác uống, nhướng mày nhìn Lý Quốc Đống, rồi lại nhìn nhưng chỉ nhìn được cái bóng lưng Giang Thiên Ca.
Lý Quốc Đống bình tĩnh di chuyển bị trí, chặn tầm nhìn của Từ Thắng Lợi nhìn về phía Giang Thiên Ca, tự giải thích: “Không sao đâu, bọn họ nghe không hiểu tiếng của người đại lục chúng ta.
“Hai người này đến từ Hồng Kông, muốn đến thăm những nơi như tỉnh Nam, Tứ Xuyên, nhưng không nói được tiếng phổ thông, lại nhát gan sợ chết sợ bị đánh, nên mới tìm tôi làm vệ sĩ cho bọn họ. Vốn tưởng bọn họ ngốc nghếch lắm tiền, ai ngờ lại ki bo kẹt xỉ, kén cá chọn canh đến thế chứ, nếu như không phải là chưa lấy được tiền thì tôi đã bỏ việc luôn rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây