“Nhưng người ở tầng dưới vừa rồi, chỉ biết ngồi đó một mình, im lặng, nhìn vào không trung một buồn bã và thâm tình. Nếu không phải là con phát hiện ra và đi xuống làm khán giả của người đó thì có lẽ là cả đời này sẽ không có ai biết chuyện mà người đó làm. "
"Người bình thường chắc chắn không làm được việc này. Người này chắc chắn đầu óc có vấn đề gì đó. Mẹ, mẹ có nghĩ vậy không?"
Phương Đức Âm: "..."
"Nếu như mà con biết người này, thì con có thể cười nhạo người đó mười năm vì chuyện này." Nghĩ tới chuyện mà Giang Viện Triều làm, Giang Thiên Ca nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Giang Viện Triều, từ nay về sau cứ chờ bị cô cười nhạo đi thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây