Nhưng tên Lục Tự Khôn này, toàn thân trên dưới đều không thể tìm ra một ưu điểm nào, cả người giống như tia sét giáng xuống đầu cô vậy.
Sao Lục Chính Tây lại có một đứa cháu ngu ngốc như vậy chứ.
“Lục Tự Khôn, sau này gặp tôi, tốt nhất anh nên tránh xa tôi một chút. Nếu không, tôi không chỉ tiếp tục đánh anh xuống đất mà nhặt răng, tôi còn tìm chú anh tới cùng đánh anh đấy.
Nói xong, Giang Thiên Ca cũng không nhìn biểu tình trên khuôn mặt của Lục Tự Khôn, mặc kệ những người khác phản ứng thế nào, xoay người rời đi.
Trong lòng cô quyết định, nhất định phải nói chuyện này cho Lục Chính Tây, để Lục Chính Tây cũng dạy dỗ Lục Tự Khôn một bài học, cho anh ta biết cho dù trí nhớ của anh ta có dài bao nhiêu, sau này cũng đừng chạy tới cản trở tầm nhìn của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây