Lục Chính Tây nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay của Giang Thiên Ca, màu xanh quân đội trên vai khiến ngón tay của cô càng thêm thon dài và trắng trẻo.
Lục Chính Tây quay mặt đi, bỏ tay cô ra khỏi vai anh, nhẹ giọng nói: “Về đi.
Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Chính Tây, thầm phàn nàn đúng là người khó hiểu, rồi nhận lấy xe đạp, leo lên ngồi, đang định đạp đi thì dừng lại, quay người hỏi Lục Chính Tây: “Đứa cháu nhà anh về rồi à?
"Hử?"
Giang Thiên Ca: "Không phải cái đứa bị tôi đánh, Lục Tự Văn, cậu ấy đã về rồi à?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây