“Chị hai, em ăn đủ rồi.” Thẩm Tú ngoan ngoãn nói.
Thẩm Thanh Nguyệt vội vàng đặt thứ này vào tay cô ấy: “Cho em thì em cầm lấy. Nhà không thiếu miếng ăn này.”
Sau đó nói: “Ngày mai chị vẫn mang cơm cho em.”
Thẩm Tú hít mũi, cô bé đỏ cả vành mắt, nói: “Cảm ơn chị hai.” Cô bé có chút áy náy, cảm thấy mình không giúp được gì cho gia đình, không xứng đáng được ăn những món ăn ngon như vậy.
Thẩm Thanh Nguyệt như thể có thể nhận ra sự nhạy cảm của Thẩm Tú: “Chúng ta là chị em ruột, nói cảm ơn cái gì. Em thi đỗ vào trường cấp ba là được rồi, không cần lo lắng quá nhiều về chuyện trong nhà, biết đâu lần sau em về, chúng ta đã mua được nhà rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây