Một câu nói trực tiếp bóp trúng điểm yếu của Lưu Ngọc. Lưu Ngọc lập tức câm nín.
Nếu chuyện này để bọn họ tự giải quyết, nhiều nhất chỉ là chuyện gia đình nhưng nếu bị cảnh sát điều tra ra, rồi truyền ra ngoài thì cả đời này mất hết mặt mũi.
Ở trong thôn cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Từ Tú Chi đi ra nghe thấy lời Thẩm Thanh Nguyệt nói, sắc mặt không vui nói: “Được rồi, ầm ĩ cái gì, còn chưa đủ mất mặt sao!”
Bà ta đi tìm tiền. Chỉ mất một đồng. Nhìn là biết là trẻ con làm. Mặc dù mất tiền nhưng cũng không thiệt hại lớn.
Từ Tú Chi vừa định nổi giận thì nghe thấy lời Thẩm Thanh Nguyệt nói. Trong lòng dù có một vạn điều không vui cũng phải đè chuyện này xuống trước đã!
Bà ta cũng cảm thấy đứa cháu gái Thẩm Thanh Nguyệt này không giống trước nữa. Trong lòng ghi hận cô một bút. Lúc này cũng không ép cô nữa.
Ngược lại còn nói với Lưu Ngọc: “Ngày nào cũng không có việc gì làm. Tao thấy thấy mày rảnh quá rồi. Ngày mai xuống ruộng làm việc đi.”
Lưu Ngọc chịu thiệt nhưng chuyện này liên quan đến con trai nên bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thẩm Mai thấy họ đã giải tán, lúc này mới yên tâm nói: “Em cũng liều lĩnh quá. Thím ba tính toán chi li nhất, đắc tội với bà ta, sau này...”
Sợ là không có ngày nào yên ổn.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Trước đây em không dám đắc tội với họ. Nhưng họ đối xử với em như thế nào. Còn muốn bán em đi để đổi nhà to.
Bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi. Đắc tội thì sao chứ? Hơn nữa, bây giờ họ còn truyền ra cả tin đồn mua nhà. Những ngày này chắc sẽ nói đến chuyện này.” Khóe miệng cô mang theo một chút ý cười chế giễu.
Thẩm Mai đã hoàn toàn mất hết chủ ý, nói: “Vậy phải làm sao? Không được thì em bỏ trốn đi!”
“Không được!” Bây giờ là năm 1985, mặc dù đã cải cách mở cửa nhưng bây giờ ra ngoài vẫn phải có giấy tạm trú và giấy chứng nhận của thôn.
Nếu không thì sẽ là người không có hộ khẩu. Đối với những cô gái xinh đẹp mà nói, ra ngoài sẽ càng nguy hiểm hơn.
Rõ ràng là chuyện của chính Thẩm Thanh Nguyệt đang cấp bách nhưng lúc này cô lại an ủi chị gái: “Em biết phải làm sao.”
Hốc mắt Thẩm Mai đỏ lên, nước mắt rơi xuống nói: “Là chị vô dụng.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Nói bậy, nhờ chị bảo vệ em và em ba, sau này đổi lại em bảo vệ chị.”
Chị cả tính tình hiền lành, da dẻ cũng rất trắng trẻo, đến tuổi thì trong thôn có không ít chàng trai nhờ bà mối đến cầu hôn nhưng chị ấy lại muốn kết hôn rồi chăm sóc hai đứa em gái.
Lời này vừa nói ra, những người muốn cầu hôn đều chùn bước.
Sau này tuổi tác ngày càng lớn. Ở trong thôn hai mươi tư tuổi vẫn chưa lấy chồng, con gái trong thôn đều kết hôn sớm. Chị ấy cứ thế trở thành “gái già.”
Sau đó, bà mối giới thiệu đối tượng ngày càng kém. Thậm chí còn muốn giới thiệu cho chị ấy người đàn ông đã từng kết hôn và có con vào nhà là làm mẹ kế, chị cả không đồng ý!
Nhà họ Thẩm vì chị chuyện cả “Ế, không thể lấy được sính lễ tốt, những năm này không biết bị những người được gọi là trưởng bối trong nhà họ Thẩm đồn đại bao nhiêu lần.
Lời đồn bậy có thể giết chết người!
Việc Thẩm Thanh Nguyệt muốn làm nhất bây giờ chính là: “Phân gia.” Sau này lập gia đình riêng, sống một mình.
Có cô là người trọng sinh, lại có thêm tài nghề nấu ăn, chỉ cần tách ra, cuộc sống chắc chắn sẽ vô cùng sung túc.