Lưu Ngọc ở bên cạnh, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Mẹ ơi, có vài chuyện mẹ không biết đâu. Con nhãi này không hề chịu khổ, Thẩm Mai còn vụng trộm cho nó ăn. Dù sao thì việc nấu cơm đều do bọn họ làm. Ôi chao, chẳng trách lương thực trong nhà hết nhanh như vậy. Hóa ra là có giặc vào nhà.”
Đây hoàn toàn là chuyện vô căn cứ.
Gạo, mì, dầu ăn trong nhà đều bị bà lão khóa trong tủ của mình, mỗi bữa bà lão đều tự múc ra. Chỉ sợ lấy nhiều hơn một chút.
Cơm nước của cả nhà đều do chị cả lo liệu. Bây giờ lại còn bị gán cho cái danh là giặc.
Thẩm Thanh Nguyệt không thể nhịn được nữa, trực tiếp hất tay chị cả ra, rồi xông tới.
“Bà không cần phải thêm dầu vào lửa. Bây giờ chuyện gì cũng phải có bằng chứng. Bà nói chị cả tôi là giặc. Vậy tôi cũng nói bà chính là giặc! Tiền trong hộc giường của bà tôi đều bị thằng Thẩm Thiên Tứ nhà bà lấy trộm rồi. Một bà mẹ trộm nuôi một đứa con trộm, trộm cắp vặt vãnh, đúng là không biết xấu hổ.”
Chuyện này phải mấy năm sau mới bị phanh phui. Thẩm Thiên Tứ là bảo bối của bà nội Thẩm. Mặc dù biết là nó trộm đồ nhưng vẫn bao che cho nó.
Lưu Ngọc thậm chí còn muốn đổ tội cho hai chị em họ.
Từ Tú Chi giật mình, chuyện giấu tiền trong hộc giường là bí mật của bà, người khác cũng không biết, lập tức nhìn Lưu Ngọc.
Mặt Lưu Ngọc cũng tái mét.
Con trai bà ta là Thẩm Thiên Tứ luôn có thể móc ra vài đồng tiền để mua kem, mua kẹo. Con trai bà ta được lợi, nên nào có quan tâm số tiền này từ đâu mà có.
Sau này hỏi ra mới biết, là con trai bà ta phát hiện ra chỗ bà nội giấu tiền, cũng không lấy nhiều. Chỉ lấy một đồng tiền.
Chuyện này sao lại để Thẩm Thanh Nguyệt biết được?
Lưu Ngọc không kịp chuẩn bị tinh thần, chuyện con trai mình trộm tiền đột nhiên bị người khác biết được. Bà ta ngây người ra.
Từ Tú Chi sốt ruột, trong hộc giường có ba trăm năm mươi đồng tiền, đó là tiền của cả nhà.
Mặc dù Thẩm Thiên Tứ là cháu trai của bà nhưng bà không chỉ có một đứa cháu trai này. Bà nội giơ tay tát Lưu Ngọc một cái: “Tiện nhân, nếu thiếu tiền, xem bà lột da mày.”
Từ Tú Chi vội vàng vào nhà.
Lưu Ngọc bị tát một cái, mặt nóng ran tai cũng ù ù. Lúc này không còn quan tâm đến gì nữa, nói: “Mẹ ơi, không phải như vậy. Thẩm Thanh Nguyệt nói bậy. Thiên Tứ là cháu ruột của mẹ, từ nhỏ mẹ đã nhìn nó lớn lên, sao nó có thể làm ra chuyện này được.”
Thẩm Thanh Nguyệt có gọi thế nào, Từ Tú Chi cũng không dừng lại. Bà lão lo lắng quay về tìm tiền, chỉ sợ ba trăm năm mươi đồng tiền đó bị Thẩm Thiên Tứ lấy hết.
Lưu Ngọc trong lòng sợ hãi, nhìn Thẩm Thanh Nguyệt hung dữ nói: “Mày đúng là thứ tiện nhân.”
Thẩm Thanh Nguyệt biết Lưu Ngọc sinh năm đứa con gái đều không bằng đứa con trai bảo bối này, nói: “Bà có thể hét lớn lên mà! Bà sinh ra một đứa trộm. Đến cả bà nội ruột của mình cũng trộm.”
Thím ba Lưu Ngọc toàn thân run lên, sau đó định thần lại nói: “Là mày trộm, đổ thừa cho con trai tao.”
Cái đầu óc không mấy thông minh của bà ta dưới áp lực cũng biết động đậy.
Chuyện bà lão giấu tiền kín đáo như vậy, ngay cả con dâu như bà ta cũng không biết, Thẩm Thanh Nguyệt làm sao biết được?
Thẩm Thanh Nguyệt cũng không sợ bà ta. Nói: “Chị ơi. Nhà mình có trộm, chị mau đi báo cảnh sát đi. Để cảnh sát đến xem tử rốt cuộc là ai lấy trộm tiền!”