Thẩm Thanh Nguyệt nghe vậy, nhìn ra ngoài trời cũng đã tờ mờ sáng, vội vàng làm những món tốn công, sau đó xào rau nhỏ sẽ nhanh hơn.
Sau khi Thẩm Mai nướng bánh xong lại bắt đầu nhào bột, nhào xong bột ba hợp phải đậy một cái màn, chờ bột tự lên men.
Thẩm Thanh Nguyệt mua xương gà, hầm với khoai tây cũng rất thơm.
Cơm hộp cô không định bán giá cao, chọn toàn là những phần rẻ tiền.
Trên xương gà cũng có khá nhiều thịt ba cạnh, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa.
Thím Đại Hoa không nhịn được, ngửi thấy mùi thơm bụng đã kêu ọt ọt.
Thẩm Thanh Nguyệt xào khoai tây sợi, sau khi khoai tây sợi chín tới, nhanh chóng đảo vài cái, rắc gia vị, múc ra để riêng.
Sau đó bắt đầu rán nước sốt, dùng nhiều dầu một chút, nhìn thấy bóng dầu, còn làm thêm một loại ớt, dùng chính là ớt hôm qua hái ở trong thôn.
Người trong thôn đều thích ăn cay. Loại ớt này cay xé lưỡi, loại ớt nguyên chất như vậy ở ngoài có tiền cũng không mua được.
Có lúc giao mùa, người trong thôn thấy không có cảm giác thèm ăn, đều hái ớt ra ăn tại chỗ.
Mùi thơm cay của ớt lan tỏa, còn có mùi thơm của nước sốt vừa rán, sáng sớm ngửi thấy mùi này khiến người ta liên tục nuốt nước bọt.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Thím Đại Hoa, cháu cuốn cho thím một cái bánh nhé, thím cũng góp ý xem.”
Thím Đại Hoa nghe vậy vội vàng nói được.
Sau đó thấy Thẩm Thanh Nguyệt lấy một túi nilon bọc vào tay. Làm găng tay tạm thời. Năm nay túi nilon đắt hơn giấy dầu.
Thẩm Thanh Nguyệt hỏi giá xong chỉ mua hai xấp, không nỡ mua nhiều.
Chỉ thấy Thẩm Thanh Nguyệt trải bánh ra trên giấy dầu, sau đó phết nước sốt bóng nhẫy, rắc một lớp khoai tây sợi vừa xào xong còn nóng hổi, hỏi: “Thím Đại Hoa, thím ăn cay được không?”
“Được, cho thêm chút ớt.” Thím Đại Hoa hít hà, không biết Thẩm Thanh Nguyệt làm thế nào mà ớt lại thơm như vậy.
Thẩm Thanh Nguyệt nghe vậy, hào phóng cho thêm chút tương ớt, sau đó phết thêm chút nước sốt để nêm, rồi nhanh chóng cuộn lại bằng giấy dầu. Một chiếc bánh đã làm xong.
Thím Đại Hoa vừa cầm lấy đã thấy nóng tay, chiếc bánh tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Sau đó nghe thấy trong nhà có tiếng sột soạt, rồi thấy thôn trưởng mặc một chiếc áo choàng đi ra, đi về phía họ.
Thẩm Thanh Nguyệt tuy nói là thuê nhà nhưng làm người ta không ngủ ngon cũng có chút áy náy: “Thôn trưởng, cháu có làm chú thức giấc không?”
Thôn trưởng nói: “Không, chú dậy bình thường, các cháu làm gì mà thơm thế?”
Ông là thôn trưởng, dù sao cũng phải giữ thể diện, lúc nãy khi ngủ đã cảm thấy có một mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Thôn trưởng làm sao ngủ được nữa, mơ màng lần theo mùi thơm mà dậy.
Ra ngoài mới phát hiện trời sắp sáng rồi.
Thôn trưởng lập tức nhìn thấy chiếc bánh cuốn trên tay thím Đại Hoa.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cháu cuốn cho chú một cái nữa, cái đó có ớt.” Làm cơm mấy ngày nay, cô cũng nhận ra thôn trưởng không ăn được ớt.
Thôn trưởng nghe Thẩm Thanh Nguyệt nói vậy, trực tiếp cầm lấy chiếc bánh cuốn trên tay thím Đại Hoa nói: “Chú cũng ăn cay được, chỉ là ăn ít thôi, chú ăn cái này, cháu cuốn cho bà ấy một cái khác đi!”
Thím Đại Hoa nhìn thôn trưởng một cái, có chút không nói nên lời, chung chăn gối bao nhiêu năm đương nhiên nhìn ra được sự ngượng ngùng của thôn trưởng.
Nhưng cũng không thể trực tiếp lấy của bà ấy được, bà ấy vừa mới cầm được chưa đầy hai phút.
Nhưng trước mặt hai chị em họ Thẩm, thím Đại Hoa vẫn quyết định giữ chút thể diện cho chồng mình.