Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Vậy chúng cháu thuê nhà của chú trước, một tháng trả chú năm đồng. Buổi tối cùng nhau ăn.”
Tình cảm là tình cảm, chuyện này vẫn phải tính toán rõ ràng. Nếu không, thôn dân sẽ nói ra nói vào.
Trưởng thôn nói: “Các cháy nghĩ nhiều quá, chú lại không thiếu năm đồng.”
Thím Đại Hoa ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy. Mặc dù các cháu đã chia được chút tiền nhưng dùng hết thì cũng chẳng còn. Vẫn nên tiết kiệm một chút.”
Thẩm Thanh Nguyệt vẫn kiên trì: “Nếu không, chúng cháu ở đây sẽ càng ngại hơn.”
Trưởng thôn thấy hai cô gái nhỏ này kiên quyết thật. Đành phải nói: “Được rồi, không ép các cháu nữa.”
Lúc này trên mặt Thẩm Thanh Nguyệt mới có chút ý cười, ở nhà người khác, luôn có cảm giác lo sợ như chim sợ cành cong. Không bằng chuyển thành quan hệ thuê nhà!
Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai đều là những người nhanh nhẹn, sau khi ăn cơm dọn dẹp bàn ăn xong, tiện tay rửa luôn bát. Dọn dẹp lại nhà bếp, nhà bếp lập tức trở nên sạch sẽ vô cùng.
Thím Đại Hoa tuy không phải là người giỏi việc nhà nhưng nhìn thấy ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng như mới cũng thích vô cùng.
Về nhà bàn bạc với trưởng thôn: “Thôn mình không phải thiếu người nấu cơm sao? Hay để Thẩm Thanh Nguyệt qua đó, với tay nghề này của cô ấy thì không phải bàn cãi.” Nấu ăn cho thôn có thể kiếm được ba mươi đồng một tháng.
Lúc trước có bếp ăn chung, hiện tại bếp ăn tập thể giải tán rồi nhưng mấy người lớn tuổi vẫn chưa quen được. Trong thôn có một số người già đứng ra lập một bếp ăn, mọi người tự nguyện đóng góp một ít tiền.
Những việc như làm ruộng thì vất vả, có người không thích nấu ăn hoặc những người đàn ông độc thân lười biếng thì sẽ ăn ở trong thôn.
Trưởng thôn nói: “Chuyện thiếu người nấu ăn là chuyện cũ rồi, đã sớm mời người rồi, là con dâu của chú Trương. Đây là chuyện một la bốc một hố.”
Trưởng thôn có chút cảm thán: “Chị em nhà họ Thẩm nấu ăn đúng là ngon thật.”
Thím Đại Hoa nhắc đến chuyện này thì rất hào hứng: “Đúng vậy. Ngay cả đống củi cũng được xếp lại gọn gàng. Nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt.”
Trưởng thôn cười nói: “Ông bà già nhà họ Thẩm còn chưa biết mình đã mất đi những gì.”
Những cô gái tốt như vậy, lại bị ép đến mức phải bùng nổ.
Nhà họ Thẩm đã gây ra đủ loại chiêu trò, đến cuối cùng thì gà bay trứng vỡ. Chuyện cưới xin không thành, nhà không xây được, bây giờ phân gia còn bị lấy mất ba trăm đồng. Ngay cả thanh danh trong thôn cũng bị hủy hoại. Gây ra thành ra thế này, thật không biết họ muốn cáu gì.
...
Lúc này, cửa nhà họ Thẩm đóng chặt.
Nhị phòng và tam phòng đổ lỗi cho nhau.
Tăng Cúc Hoa là người thiệt thòi nhất, không những không nhận được một nghìn đồng tiền sính lễ đắt đỏ của Thẩm Thanh Nguyệt. Còn bị bóp, bị đá và bị tát.
Bà ta cũng không khách sáo gì với Lưu Ngọc: “Đều tại cô, không có chuyện gì cô lại đi trêu chọc chị em bọn họ.”
Lưu Ngọc không phục: “Chuyện phân gia này là do cha chủ trì, liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, ai mà biết nha đầu chết tiệt đó lại nóng tính như vậy chứ?”
Trước đây, hai chị dâu còn có thể duy trì mối quan hệ mặt ngoài, bây giờ thì đã hoàn toàn trở mặt.
Tăng Cúc Hoa thấy Lưu Ngọc lấy cha chồng ra làm cớ, dù bà ta có lợi hại đến đâu cũng không dám chỉ trích, đành phải cố nhịn xuống nói: “Tại sao lại phải đưa cho nha đầu chết tiệt Thẩm Thanh Nguyệt đó ba trăm đồng?”