Mỗi lần bà làm, đều có mùi tanh, phí hoài con cá ngon như vậy.
Cho nên bây giờ thím Đại Hoa thấy cá là sợ mất vía.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Muốn ăn cá kho hay cá om?” Cá này rất tươi.
thím Đại Hoa nghe cô nói vậy, mắt sáng rực lên: “Kho đi.” Sau đó còn không thể tin được mà nói với Thẩm Thanh Nguyệt: “Cháu biết làm món này sao?”
Gà và cá từ trước đến nay đều được coi là món ăn ngon, nếu như ngay cả “món ăn ngon” như vậy cũng làm được. Vậy thì những món xào khác càng không phải nói.
Thẩm Mai muốn nói lại thôi.
thím Đại Hoa nói: “Sao vậy, Mai Tử?”
Thẩm Mai nhắc nhở em gái: “Kho tốn dầu lắm.” Cô ở nhà nấu cơm, hễ dùng nhiều dầu một chút, sẽ bị bà nội mắng cả ngày.
Bây giờ đến nhà người khác làm khách, vừa đến đã làm một món tốn dầu như vậy, sợ chủ nhà không vui.
thím Đại Hoa nói: “Không sao đâu, dầu nhiều, thơm! Thím không phải người có tiền nhưng ăn uống một chút thì không sao. Thím sẽ nhào bột làm ít bánh bao, ăn cùng.”
Thẩm Mai nói: “Để cháu làm.” Việc nhào bột tốn sức này, ở nhà cô làm rất thành thạo.
Không lâu sau bắt đầu đun lửa nóng hổi.
Thấy Thẩm Thanh Nguyệt làm sạch cá, sau đó khứa hình hoa, rồi đổ dầu, cho một ít muối vào dầu.
thím Đại Hoa ở bên cạnh nhìn mà tấm tắc khen ngợi, chưa nói đến đồ ăn thế nào, chỉ riêng cách làm thế này cũng là cao thủ rồi.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cho muối là để chống dính chảo.” Thịt cá không giống những thứ khác. Một khi dính chảo, lật cá sẽ bị nát hết!
“Ồ.” thím Đại Hoa vui vẻ nói: “Đúng là sống đến già, học đến già.”
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo. Thẩm Thanh Nguyệt đã cho con cá vào chảo.
Đợi đến khi một mặt da cá rán chín mới lật. Chỉ nhìn con cá, lớp da bên ngoài giòn tan màu vàng ươm bóng dầu, đẹp hơn cả cá đãi tiệc trong thôn.
Thẩm Thanh Nguyệt rán cá trước, sau đó dùng dầu còn lại để xào gừng, hành lá và gia vị.
Xào thơm thì cho cá vào, còn cho thêm một ít rượu và nước tương, thêm đường và giấm. nhân gia vị trong chảo chưa kịp phản ứng thì nhanh chóng cho thêm một ít nước, đun nhỏ lửa liu riu.
Mùi tanh của cá biến mất, chỉ còn lại mùi thơm lạ lùng lan tỏa trong bếp.
Thẩm Mai không ngờ em gái mình lại có tay nghề như vậy.
Còn thím Đại Hoa thì mắt sáng rực lên, lại bảo Thẩm Thanh Nguyệt rang thêm một đĩa lạc.
Thẩm Mai hấp bốn cái bánh bao to, mỗi cái đều to hơn nắm tay đàn ông.
Cá kho trong nồi đang sôi, không lâu sau nước canh trong veo trở nên sánh đặc. Khi mở nắp nồi, mùi thơm ngào ngạt khiến người ta thèm thuồng.
Cuối cùng Thẩm Thanh Nguyệt rắc một nắm rau mùi, cá kho trông ngon hơn.
Bánh bao của Thẩm Mai cũng ra lò cùng lúc, còn có cả lạc rang.
Món lạc rang này dầu nhiều nên dễ kiểm soát lửa nhưng Thẩm Thanh Nguyệt chỉ dùng một ít dầu. Rất thử thách kỹ thuật. Nếu lửa lớn thì sẽ cháy, lửa nhỏ thì không chín.
Thẩm Thanh Nguyệt múc ra. Lại hâm nóng bữa tối trước đó của thôn trưởng, rồi bưng lên bàn.
Thôn trưởng có hai người con trai. Một người làm bưu tá, một người vào làm trong xưởng, đều không ở gần thôn trưởng.
Thôn trưởng đã sớm ngửi thấy mùi thơm trong nhà.
Nhưng vì sĩ diện của thôn trưởng nên không tiện vào. Chỉ muốn biết bọn họ đang làm gì trong bếp mà thơm thế? Bụng thôn trưởng như có linh cảm, kêu ùng ục.
Lúc này thức ăn đã được bưng lên. Thôn trưởng nhìn cũng hơi bất ngờ: “Mới có chút thời gian mà đã làm được cả cá rồi?”