Phải tủi thân đến mức nào thì hai chị em họ Thẩm mới phải đến mộ để tìm chút tình thân. Con cái không có cha mẹ thì không được.
Một câu nói liền đảo ngược tình thế!
Mấy người vây quanh hóng chuyện đều có chút không nhìn nổi nữa: “Cả đám đều là người lớn cả rồi. Trong nhà sao lại không chứa nổi hai đứa trẻ này sao?”
“Hồi trước cả thôn sửa đường. Mỗi nhà hai người tham gia. Sao lại để cả vợ chồng đại phòng đi chứ. Có thiên vị cũng không nên thiên vị đến thế chứ?”
Mấy người khác cũng nhanh chóng nhận ra, loại việc vừa bẩn vừa mệt vừa tốn sức này đều là đàn ông làm. Trừ khi trong nhà thật sự không có đàn ông thì mới để phụ nữ đi.
Nhị phòng của nhà họ Thẩm có Thẩm Kiến Thành, tam phòng có Thẩm Đại Nghiệp, đều nhàn rỗi cả.
Chỉ vì muốn có nhiều điểm công, nhà họ Thẩm để cha mẹ Thẩm Thanh Nguyệt chọn việc mệt nhất, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả tiền trợ cấp cũng không đưa cho đứa nhỏ.
Trong đám đông không biết ai nói một câu: “Đúng là kẻ đáng chết lại không chết.”
Ngay cả những người già trong thôn vốn trọng nam khinh nữ, nhìn nhà họ Thẩm cũng không khỏi thấy bất bình!
Hai người già nhà họ Thẩm dẫn theo nhị phòng tam phòng bám chặt vào đại phòng để hút máu.
Mấy người xung quanh càng nói càng phẫn nộ.
Nhà họ Thẩm tức đến muốn chết, chẳng lẽ thôn dân đều mù hết rồi sao?
Rõ ràng là cả nhà bọn họ đều bị con ranh Thẩm Thanh Nguyệt chết tiệt này bắt nạt, Thẩm Thanh Nguyệt vừa lật bàn, vừa phá hoại lương thực, bây giờ còn muốn sống muốn chết.
Những người xung quanh còn như bị mê hoặc, ngược lại còn chỉ trỏ bọn họ.
Thím hai Tăng Cúc Hoa là người ăn nói khéo léo nhất, có thể đảo ngược trắng đen nhưng vẫn bị Thẩm Thanh Nguyệt đá ra mấy mét. Lúc này chỗ vừa bị đá đau nhói!
Bà ta còn sức đâu mà đi giúp nhà họ Thẩm phân bua, chỉ lo kêu rên.
Còn những người khác lại không biết ăn nói như Tăng Cúc Hoa.
Lưu Ngọc vừa bị chồng đánh. Tức đến chết, chửi rủa nhà họ Thẩm không phải thứ tốt đẹp gì.
Bây giờ nghe thấy những người xung quanh không chỉ mắng nhà họ Thẩm, còn lôi cả bà ta vào.
Lưu Ngọc trong nháy mắt như con khỉ cái bị giẫm đuôi: “Đừng nghe cô ta nói nhảm, căn bản không có chuyện đó.”
Thôn dân đã hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt thật của nhà họ Thẩm.
Thôn dân đều vào sân. Đương nhiên có người thích hóng chuyện, mở cửa phòng của hai chị em Thẩm Thanh Nguyệt cùng phòng của Lưu Ngọc của tam phòng ra so sánh.
Giường của Thẩm Thanh Nguyệt chỉ là một tấm ván gỗ thấp, hai chị em chen chúc nằm bên trong.
Còn phòng của tam phòng thì rộng rãi sáng sủa, quần áo mới đều bày trong nhà. Thậm chí còn có một chiếc đài phát thanh mới tinh.
Nhìn như vậy, mọi người còn không hiểu gì nữa.
Bà Lý trong đám đông vẫn luôn không ưa bà nội Từ Tú Chi. Trong thôn bà ta có vai vế cao, không nhịn được chế giễu: “Đây mà là bà nội ruột sao, ngay cả bà kế cũng không làm như vậy chứ?”
Bà Lý nói: “Hai đứa, nếu các cháu không có chỗ ở thì đến nhà bà ở.”
Từ Tú Chi lập tức nổi giận: “Đây là chuyện nhà tôi, bà lo tốt cho bản thân mình là được rồi, còn muốn quản chuyện nhà tôi, cũng không xem xem bà có xứng hay không?”
Nhà họ Thẩm ở trong thôn cũng là nhân vật có mặt mũi, mấy ngày trước tin tức xây nhà vừa truyền ra, danh tiếng trong thôn càng tăng cao thêm một bậc.