Thẩm Mai ở ngay bên cạnh Thẩm Thanh Nguyệt, cô muốn thay em gái chịu đòn. Nhanh chóng nói: “Thím hai, bà làm gì vậy?”
Thím hai Tăng Cúc Hoa hôm nay đã nhiều lần bị mất mặt, lại bị Thẩm Thanh Nguyệt lấy lại, bà ta vừa hận vừa tức, giờ đây còn để ý gì nữa: “Đồ tiện nhân.” Muốn đánh luôn cả Thẩm Mai!
Ai ngờ cái tát này còn chưa giáng xuống người hai chị em họ Thẩm thì Tăng Cúc Hoa đã bị đá một cái thật mạnh, trong tiếng hét thảm thiết, bà ta bay ra xa bốn năm mét.
Tăng Cúc Hoa bị đá đau khắp người, muốn bò dậy cũng không bò dậy nổi.
Lưu Ngọc vừa rồi còn đang ăn vạ trên mặt đất giờ cũng ngẩn người.
Ông nội Thẩm Đại Ngưu ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, ông tận mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Nguyệt đá người ta bay đi.
Thẩm Thanh Nguyệt vừa đá xong người thì như cảm nhận được ánh mắt của ông nội, cũng quay đầu lại nhìn ông. Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thẩm Đại Ngưu khẽ run. Không ngờ ông ta lại là người đầu tiên cúi đầu!
Ánh mắt này, ông ta đã từng nhìn thấy. Ba mươi năm trước cũng có một người thật thà như vậy, bị một tên bắt nạt trong thôn ức hiếp nhiều năm, cuối cùng người thật thà đó bùng nổ, giết chết cả nhà năm người của tên bắt nạt.
Người thật thà đó khi bị bắt đi cũng mang ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại hả hê như vậy.
Thẩm Đại Ngưu muốn mở miệng nhưng lại phát hiện mình đang run rẩy. Người khác chỉ nghĩ là ông ta tức giận, chỉ có Thẩm Đại Ngưu biết, ông ta đang hoảng sợ.
Nhị phòng vốn muốn đứng ngoài cuộc nhưng nghe thấy tiếng kêu của Tăng Cúc Hoa. Hai đứa con trai của bà ta là Thẩm Siêu Hùng và Thẩm Siêu Hổ đều đi ra. Nghe nói là Thẩm Thanh Nguyệt đánh mẹ mình, đứa nào cũng muốn tìm Thẩm Thanh Nguyệt tính sổ.
Trưởng thôn nổi gân xanh trên trán, đầu đau như búa bổ, nói: “Đủ rồi. Hôm nay ai còn gây chuyện nữa, đều đưa về ủy ban xã!”
Một câu của trưởng thôn, mọi người họ Thẩm không dám manh động.
Tăng Cúc Hoa nói: “Là cô ta đánh tôi trước, lại đá tôi. Ôi trời... ôi trời tôi...” Còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Vừa dứt lời, Thẩm Siêu Hùng nói: “Mày dám đánh mẹ tao, mày đợi đấy.” Gườm gườm nhìn cô một cái, có vẻ như đợi trưởng thôn đi rồi sẽ xử lý cô.
Trưởng thôn càng tức giận: “Trước mặt tôi còn dám như vậy, sau lưng tôi các người còn muốn thế nào?”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Tôi muốn phân gia. Tôi không thể sống ở đây thêm một ngày nào nữa. Chúng tôi nấu cơm thì bọn họ ăn. Bọn họ ở nhà đẹp, chúng tôi ở chuồng chó, nếu tôi tiếp tục ở lại, tôi cũng bị hành hạ đến chết.”
Thẩm Mai cũng cầu xin chủ nhiệm hội phụ nữ: “Hãy để chúng tôi phân gia đi.”
Chủ nhiệm hội phụ nữ không đành lòng, nói: “Nhưng các cô gái trong thôn không thể tự lập được.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Người xưa có câu phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, chúng tôi chắc chắn có thể sống tốt, nếu tiếp tục ở lại, thực sự không còn đường sống!”
Chủ nhiệm hội phụ nữ có ý định giúp đỡ bọn họ. Chỉ là chuyện gia đình như vậy, cán bộ trong thôn can thiệp vào cũng không ổn lắm.
Đang do dự, Thẩm Thanh Nguyệt kéo Thẩm Mai đi ra ngoài.
Trưởng thôn nói: “Các cô đi đâu vậy?” Trời đã tối đen như mực. Hai chị em họ định đi đâu.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Tôi muốn đến mộ cha mẹ tôi ở một lát.”
Nói xong, Thẩm Mai đã khóc òa lên, ôm lấy em gái.
Mọi người trong thôn đều ngẩn người, mấy bà thím mềm lòng đếu thấy thương cảm.