Thập Niên 80: Quán Nhỏ Nhà Họ Nguyễn

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Không đời nào!

Nguyễn Nhuyễn xách túi bước về phía phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng cha mẹ của nguyên chủ, cô bỗng khựng lại.

Cẩn thận đẩy cửa ra, cô thấy quạt điện vẫn đang chạy, làm cho tấm màn tuyn lay động không ngừng. Nhìn về phía bàn đầu giường, bát mì trứng trưa nay cô mang vào đã được ăn hết.

Có vẻ như nghe thấy động tĩnh, người trên giường kéo khăn mặt ướt xuống khỏi khuôn mặt. Giọng nói khàn khàn của Tôn Hồng Mai vang lên:

“Nhuyễn Nhuyễn, lấy cho mẹ cốc nước!” (mẹ của nữ chính gọi tên thân mật của nữ chính)

Nguyễn Nhuyễn làm theo. Trước khi ra ngoài, cô đã cố ý rót một cốc trà mát đầy, giờ mẹ cô đã uống hết.

Có thể ăn, có thể uống, vậy là tốt rồi. Ít nhất còn đỡ hơn hai ngày trước, lúc đó bà chẳng ăn chẳng uống, chỉ nằm bẹp trên giường rồi thỉnh thoảng lại khóc lóc.

Tôn Hồng Mai ngồi dậy, uống một hơi lớn, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn đôi chút. Bà đưa tay chỉnh lại hướng quạt, để gió thổi về phía Nguyễn Nhuyễn.

“Nhuyễn Nhuyễn, con ngồi quạt đi. Dạo này trời nóng, cảm ơn con đã chăm sóc mẹ nhé!”

Nguyễn Nhuyễn bấm nút chỉnh chế độ quay, để hai người cùng được hưởng gió mát.

“Ba con lấy hết tiền trong nhà để vào Nam làm ăn, cũng... biết đâu ông ấy sẽ thành công. Ai cũng bảo trong đó dễ kiếm tiền, có thể giàu lên nhanh lắm. Ba con trước giờ may mắn, biết đâu lại phát tài, đến lúc đó, mẹ sẽ bỏ việc ở xưởng đồ hộp, đi theo ông ấy!”

Sau mấy ngày nằm bẹp trên giường, đây là kết luận của bà ấy sao? Đã tự lừa dối chính mình, lại còn muốn kéo cô cùng chìm đắm vào ảo tưởng theo?

Nguyễn Nhuyễn từng đọc tiểu thuyết gốc, dù nội dung không đề cập nhiều đến gia đình của nữ phụ, nhưng có nhắc đến việc sau này cha mẹ cô ly hôn.

Không những thế, cô còn có thêm một người em trai cùng cha khác mẹ. Vì vậy, nguyên chủ luôn khát khao một mái ấm gia đình hoàn chỉnh, luôn mong muốn có một tổ ấm thật sự.

Sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi...

“Mẹ, mẹ có biết ba đi với ai không?”

Tôn Hồng Mai giật nhẹ khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo trông còn khó coi hơn là khóc:

“Con... con nghe ai nói vậy? Nhuyễn Nhuyễn, đừng tin mấy lời đồn thổi! Ba con không phải loại người như vậy. Còn dì Lưu Dương... bà ấy... bà ấy...”

Nhìn thấy mẹ mình lại muốn khóc, Nguyễn Nhuyễn vội chuyển chủ đề:

“Mẹ, mấy ngày nay mẹ nằm mãi trong phòng, trong sân nhà mình nho đã chín nhiều lắm, dưa leo trong vườn cũng sắp già rồi. Con không biết chăm, nếu mẹ không cần nữa, con sẽ mua ít hạt giống hoa, trồng luôn vào đó nhé!”

“Đừng, đừng, đừng! Đừng động vào vườn rau của mẹ! Chẳng lẽ lại mọc đầy cỏ dại rồi?”

“Cỏ hả? Con tưởng mẹ mới trồng thêm ít hẹ, còn định đợi lớn rồi nhờ mẹ làm bánh hẹ ăn!”

Nghe thấy vậy, Tôn Hồng Mai giật mình. Hẹ gì chứ, rõ ràng là cỏ dại mọc đầy!

Chỉ mới nằm mấy ngày thôi mà sao cỏ lại lớn nhanh vậy chứ? Không được, không được, bà phải đi nhổ hết đám cỏ ấy ngay!

Vườn rau nhỏ này bà chăm chút rất cẩn thận, ai đến nhà cũng khen ngợi mấy câu.

Ngay cả chồng bà trước đây cũng thích nhất là lúc tan làm về nhà, tiện tay bẻ một quả dưa leo ăn. Nghĩ đến đó, bà lại hậm hực đá mạnh vào dép lê:

“Thật là lãng phí!”

Được ăn ngon mặc đẹp mà lại không biết quý trọng, cứ khăng khăng đi chịu khổ!

Trong lòng bà vẫn đầy tức giận, cảm giác thế giới sụp đổ một nửa, nhưng bà không thể cứ nằm mãi thế này được.

Bà còn có Nhuyễn Nhuyễn.

Từ nhỏ đến lớn, Nhuyễn Nhuyễn chưa từng chịu khổ, mấy ngày nay vì lo cho bà mà không ăn uống tử tế, đã gầy đi trông thấy.

Bà phải vực dậy tinh thần mới được!

Nghe mẹ muốn ra ngoài, Nguyễn Nhuyễn vui vẻ đặt túi xuống, cũng theo sau bà đi ra sân.

Lúc này trời vẫn còn nắng, nhưng Tôn Hồng Mai lại không thấy nóng. Ban đầu, bà chỉ định xem thử vườn rau, nhưng vừa thấy mấy quả đậu que và dưa leo đã già, bà không khỏi xót xa, vội vàng xách rổ lên hái.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️