Hoang đường, hoang đường, cũng giống như cô ấy không thể giải thích được lý do bản thân mình xuyên không đến đây.
Căn bản không thể dùng lẽ thường giải thích.
Nếu như là trước kia, Trình Gia Thuật nhất định sẽ không tin tưởng những thứ vô căn cứ như thế này, nhưng bây giờ anh không thể không tin.
Nhưng anh mặc kệ thế giới này là thật hay giả, anh vẫn sẽ tự nói với mình đây là thế giới thật, nếu không thì anh, quân đội, thậm chí là tất cả mọi người ở thế giới này tồn tại còn ý nghĩa gì nữa đâu? Còn về người phụ nữ kia....
Trình Gia Thuật quyết đoán cắn thuốc lá, anh kéo ngăn tủ lấy ra bức thư do Dư Tĩnh Tĩnh viết, anh vuốt nhẹ đầu ngón tay rồi gõ vài cái lên mặt bàn, không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng lấy điếu thuốc trong miệng mình ra châm vào một góc bức thư, sau đó tiện tay ném vào trong gạt tàn thuốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây