Triệu Hàn sửng sốt một chút rồi lập tức đáp ứng, cậu nhìn dáng vẻ đội trưởng như vậy có lẽ là bị làm phiền, nếu không cũng sẽ không tìm cách đuổi người đi. Cậu ta cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng đến nhà xe lấy xe.
Lâm Nghiên Thu ngủ rất say, buổi sáng không có ai gọi cô dậy nên cô ngủ một giấc đến tám chín giờ sáng. Sau khi bước xuống giường ra ngoài liền thấy trên mặt đất trong phòng khách có hai cái túi ga trải giường bị rách nát, bên cạnh là con trai hơn mười tuổi của Cao Tuyết Mai đang đứng khóc sướt mướt.
"Đứa nhỏ không hiểu chuyện, chị đã dạy dỗ nó rồi, bọn chị là người nhà quê không có kiến thức, chắc là do đứa nhỏ chết tiệt này thấy nhà cậu sống quá tốt nên mới muốn đem về nhà... Tam Đản, cậu đừng chấp nhặt với nó nha."
Bề ngoài Cao Tuyết Mai tươi cười làm lành nhưng bên trong thì xem thường, cô ta cũng đâu có lấy tiền nhà họ, không phải chỉ có một khối xà phòng, mấy cái chén tròn gạo thơm, một túi phở phú cường, hai cái ly thủy tinh trong suốt uống nước thôi à? Mấy cái này dưới quê làm sao mà mua được, nhất là cái ly thủy tinh kia cô ta chưa từng thấy qua, cái thứ lấp lánh này còn đẹp hơn cái bình tráng men. Hơn nữa, cái khay trà bên trong có bảy tám cái, cô ta lấy có hai cái thì làm sao đâu...
Lúc Cao Tuyết Mai ở nông thôn còn thường xuyên cùng mấy người phụ nữ ở đó đi tới đội sản xuất khác đào trộm khoai lang, mấy cái này đã là cái gì đâu cơ chứ, ai mà chẳng có lúc trộm vặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây