Chẳng qua Lâm Nghiên Thu thiếu kinh nghiệm nên cũng không nghĩ gì nhiều, nếu người ta đã không quản đường xa tới đây, sao có thể đuổi họ trở về chứ?
Hơn nữa, tâm tư bây giờ của cô không có ở đây, cô bận rộn quay về xem mấy đứa nhỏ, ngày mai còn phải vội vàng đi tới bệnh viện, hai bên bên nào cũng là bảo bối lớn cả.
Còn chưa vào nhà, cô nhìn từ xa đã thấy Đại Bảo và mấy đứa nhỏ khác đang chơi đùa, cả người chúng dơ bẩn như khỉ bùn. Cậu bé nhìn thấy Lâm Nghiên Thu, ngay lập tức ném móc sắt trong tay đi, sau đó vui vẻ chạy tới ôm lấy chân cô.
"Mẹ!"
Đại Bảo ngửa đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn mẹ mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây