An Ninh không muốn cầm sợi dây, nhưng toàn thân Giang Hạ vẫn còn run rẩy, ôm chặt một cái cây lớn.
“Cô, cô không cầm, tôi… tôi có chết cóng cũng không trở về đâu.”
“Thật là ấu trĩ mà.”
An Ninh phàn nàn, quay người đi vài bước, cầm lấy sợi dây ở trong tay.
“Không được, cần phải buộc vào người, tốt nhất là vòng qua cổ đến cánh tay.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây