“Đồ của tôi.”
An Ninh không quên bao tải đựng sách của mình, còn có vải vóc của xưởng trưởng Lý và hành lý mình.
“Để em, để em, anh Giang Hạ, anh giúp cô ấy là được.”
Một người đàn ông ngồi ở ghế lái đi xuống, tóc hơi dài, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, có khuôn mặt tiêu chuẩn của trẻ con.
Người đàn ông mặt trẻ con cười ha hả nhìn thoáng qua An Ninh, trong lòng không ngừng suy đoán, đưa tay lấy bao tải.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây