Sau khi ra khỏi nhà họ Cố, Tần Chí Quân cũng không đi về hướng nhà mình mà chạy ra ngoài thôn, chạy mãi trên đường lớn lên thị trấn. Sau khi chạy được một vòng thị trấn, đổ mồ hôi khắp người thì mới quay về nhà mình.
Sáng sớm, lúc rời giường, Cố Uyển mở rương quần áo, lấy cái áo lót phơi khô hôm quá mới cất vào. Lại nhìn thấy chiếc váy liền màu vàng mà mình xếp gọn gàng đặt vào góc trái, cô dùng ngón tay miết vào nó, nghĩ đến chuyện hôm qua anh nói đôi giày xăng đan đó phối với cái váy này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cô nhẹ cắn môi dưới, không lấy ra bộ quần áo hôm nay dự định mang mà lại lấy chiếc váy này ra. Sau khi cởi áo ra thì việc đầu tiên phải làm là kiểm tra ấn ký trước ngực. Ngày hôm qua sáng tối đều uống một viên thuốc nên vết bớt đó chỉ còn nhỏ khoảng bằng một hạt đậu, đỏ tươi như máu, nằm ở trên khuôn ngực cao ngất nhìn vô cùng dụ hoặc.
Trong mắt Cố Uyển mang ý cười, không biết nếu ăn viên thuốc cuối cùng thì nó có thể biến thành một nốt ruồi nhỏ hay không nữa. Nếu có thể như vậy thì sau này cô sẽ không phải lo lắng gì nữa rồi.
Cô cầm lấy áo trong mới mua hôm qua mang vào, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải áo trong không vừa người nữa. Con mắt của chị gái bán hàng kia vô cùng chuẩn xác, độ lớn rất phù hợp. Xem ra hôm nay có thể đến mua thêm một bộ cùng kích cỡ rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây