Không phải là ông không thích Cố Uyển mà trong lòng ông cho rằng con trai mới là người được tiếp nhận vật gia truyền còn con gái sớm hay muộn cũng là người nhà khác nên trong tiềm thức của ông vẫn phân biệt con trai và con gái rất rõ ràng. Nếu như được sắp xếp tầm quan trọng của đám hậu bối ở nhà họ Cố trong lòng ông thì đầu tiên là Cố Siêu và Ngưu Ngưu, sau đó là con dâu còn cuối cùng mới là Cố Uyển.
Loanh quanh trong núi hơn hai tiếng, Cố Siêu nở nụ cười không thấy răng, trong ánh mắt của anh ấy tràn ngập sự sùng bái đối với người em gái. Được nhìn tận mắt so với tưởng tượng lại càng khiến cho anh ấy cảm thấy kinh ngạc hơn, anh ấy cũng cầm cây gậy gỗ thử vài lần nhưng đến một cọng lông của gà rừng cũng không dính. Tất nhiên là có Cố Uyển ở phía sau bổ thêm cho mấy thứ kia vài phát khiến chúng không thể chạy được nên hiện tại giỏ cỏ ở trên lưng anh ấy có ba con gà rừng và một con thỏ rừng.
Vương Thủy Anh và Chúc Phượng Tiên đều biết hai anh em đi làm gì nên đã cố ý nấu bữa sáng muộn một chút, lúc này khoai lang trong nồi vẫn còn nóng. Vương Thủy Anh là người vui mừng nhất, ngay khi Cố Siêu vừa bước vào sân, chị đã mở giỏ ra xem đồ trong đó rồi hỏi: “Đây là đồ săn được sao?
Cố Siêu gật đầu với ý bảo chị vào trong nhà xem lại. Khi cả nhà nhìn thấy gà rừng và thỏ ở trong giỏ đều cảm thấy vô cùng phấn khích, người phấn khích nhất chính là Cố Siêu, anh ấy thậm chí còn kể Cố Uyển săn thú hoang như thế nào đến nước bọt tung tóe. Trông thấy mọi người phấn khích một hồi, Cố Uyển mới kéo tay áo của Chúc Phượng Tiên rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn đưa cho thím Xuân Hoa một con.
Trong lòng Vương Thủy Anh nói thầm hôm qua vừa mới tặng một con, hôn nay lại tặng tiếp ư? Tuy nhiên chị ta lại nghĩ rằng đó là nhà chồng tương lai của em chồng mà đống đồ này cũng là của em chồng nên đó cũng là chuyện nên làm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây