Đây là đưa bậc thang cho giáo viên Ngô, giáo viên Ngô có thể nói không được sao? Nhét phong bì tiền cũng quá dọa người, hẹn Cố Uyển thời gian xong tiễn cô ra cổng trường, trả phong bì ở trong trường học quả thật rất sợ bị người ta nhìn ra đầu mối. Chờ ra khỏi học viện mỹ thuật, giáo viên Ngô nhét phong bì kia về cho Cố Uyển, nói: "Sáng mai bảo em gái cô tới đây một chuyến, nếu có thiên phú về phương diện thiết kế thật thì chắc chắn tôi sẽ nhận. Có điều tôi không nhận thứ này, đây là vấn đề nguyên tắc, nhận là phạm sai lầm, cô cầm về đi."
Cố Uyển đè tay giáo viên Ngô, nói: "Giáo viên Ngô, cô cứ nhận cái này, nếu cô cảm thấy không thể nhận thì coi đây là học phí một năm, như vậy cũng không phải là vấn đề nguyên tắc. Cô dạy học chúng tôi trả học phí là rất đúng, nếu ngày mai cô cảm thấy em tôi ổn thì cô nhận chút học phí, đừng nói tôi đã trả một phần. Sau này nếu cô tiếp tục dạy nó thì hàng năm tôi sẽ đóng một ngàn, không đủ thì nó tự đóng là được."
Giáo viên Ngô nghe thấy con số này đúng như mình đánh giá vậy, học phí dạy một học trò một năm nào đắt như vậy, là toàn bộ tiền lương của mình khi đi làm nửa năm ở trường học. Giáo viên Ngô nghĩ như vậy, cũng nói như vậy với Cố Uyển.
Cố Uyển tìm giáo viên cho Tần Hiểu Muội, chỉ hy vọng tìm được người có thể toàn tâm toàn ý dạy Hiểu Muội. Cô đã cân nhắc đến con số một ngàn này, tình nguyện tiêu số tiền để giáo viên Ngô coi trọng Hiểu Muội chút. Hai người đùn đẩy nhau một phen, cuối cùng giáo viên Ngô nói nếu mình nhận Tần Hiểu Muội thì dạy hai năm trước, nghỉ hè dạy hai tháng, ngày chủ nhật mỗi tuần, ngoài một ngàn thì sẽ thu hai trăm đồng hàng năm của Tần Hiểu Muội, thảo luận học phí một năm là bảy trăm đồng, như vậy đã đủ rồi.
Nói tới mức này, thật ra chuyện nhận Tần Hiểu Muội làm học sinh đã ăn chắc, chỉ cần tư chất của Hiểu Muội không quá kém, giáo viên Ngô cũng tình nguyện nhận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây