Cố Uyển lắc đâu, cô cũng chẳng giỏi giang đến mức như Vương Hải Quyên nghĩ, nói: “Chị nói em nghe này, khi chị lần đầu tiên đến thành phố B, sống trong nhà của một người chị dâu ở thành phố B, chị không muốn anh Tần phải gồng gánh quá nhiều vào lúc đó, chị đến ban quản lí khu phố để tìm công việc tay chân, gấp hộp giấy, gấp năm hộp được một xu tiền, một ngày kiếm được sáu hào.
Vương Hải Quyên nghe vậy to mắt nhìn, gấp năm hộp được một xu tiền, một ngày gấp mười tiếng, mới kiếm được sáu hào.
Theo như cô ta biết, lúc đó Tần Chí Quân là phó tiểu đoàn trưởng, nghe Tần Chí Cương nói thì lương tám chín mươi tệ một tháng. Cố Uyển dù là gấp hộp giấy, một ngày sáu tiếng lận, nghe thì có vẻ dễ, nhưng gấp liên tục mười tiếng không dừng, cô ta bất giác nhìn xuống đôi bàn tay của Cố Uyển, mười ngón tay thon nhỏ, nhìn không ra sự thô ráp của bàn tay làm công.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Cố Uyển cười nói: “Lúc đó dù làm việc chăm chỉ cũng có thể kiếm được mười tám tệ một tháng, không biết vui thế nào, cũng có thể giảm bớt phần nào gánh nặng cho anh Tần. Nhưng một lần, chị đi tìm anh Tần, tình cờ gặp anh bị một nữ quân nhân chặn đường, đơn vị ở trên núi, vì cây cối mà họ không thấy chị, nữ quân nhân có lẽ có chút hứng thú với Tần đại ca, lúc đó cô ấy nói anh Tần sau này càng ngày càng leo cao, tương lai tươi sáng, sao có thể gả cho một người phụ nữ nông dân chỉ biết làm ruộng, kiếm tiền bằng công việc tay chân, chị thậm chí còn nghe cô ấy tự giới thiệu, cả người ba làm sư đoàn trưởng cũng lôi ra luôn.
Vương Hải Quyên choáng váng, cô ta không biết là Cố Uyển cũng từng gặp phải những vấn đề tương tự như cô, nhưng những người họ gặp lại khác nhau, một người sử dụng mưu mô, một người sử dụng mưu trí. Cô ta lo lắng hỏi: “Vậy thì… chuyện gì xảy ra sau đó?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây