Cố Uyển cười nói: “Em ấy tự muốn như vậy thật mà, nếu mẹ bảo rằng ai là người đã khiến em ấy nghĩ vậy thì con nghĩ là do việc mẹ quan tâm đến em ấy đã khiến em dâu hai cảm động, vì thế nên mới muốn làm lại từ đầu.
“Thôi thôi thôi, cái miệng ngọt của con, mẹ biết ngay là con đang nói giúp cho con dâu hai mà, sao có thể lấy mất công lao của con được chứ, ngốc nghếch riết rồi cũng sáng mắt ra thôi. Lâm Xuân Hoa bị cô chọc cho cười, phất tay để cô về nhà rồi nói: “Mấy hôm nay Bình An cứ nghĩ là trong sân có trải sàn nhà nên hôm qua đã lăn đầy đất rồi, con lấy quần áo của nó đến thay cho nó đi, giờ này mà Đa Đa còn chưa dậy nữa, lát nữa mẹ phải qua nhà Chí Hoa gọi nó mới được.
Cố Uyển cười cười về phòng lấy quần áo, Tần Chí Quân đã dậy từ lâu, thính lực của anh rất tốt, bởi vì cửa sổ đã mở, phòng bếp bên kia lại chưa đóng cửa nên anh có thể nghe rõ toàn bộ cuộc nói chuyện không quá lớn giữa Vương Hải Quyên và Cố Uyển, anh sợ đi ra ngoài sẽ phá vỡ lời xin lỗi của em dâu nên mới nằm chờ ở trong phòng.
Thấy Cố Uyển đi vào, anh lập tức ôm lấy cô rồi hôn lên đầu cô một cái, Cố Uyển ôm lấy eo anh, cọ đầu vào vai anh một cái, so với Vương Hải Quyên, bây giờ cô càng hạnh phúc hơn.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của vợ, Tần Chí Quân không nỡ buông tay, đối với tình huống của Vương Hải Quyên, Cố Uyển chỉ cảm thấy hơi xúc động rồi thôi, sau khi ôm ấp một hồi mới buông tay ra để tìm quần áo cho ba nhóc mập, cô lấy thật nhiều quần áo rồi bảo Tần Chí Quân tới phòng của Tần Chí Hoa để mặc quần áo cho con trai, bản thân cô cũng cầm một bộ cho Bình An rồi đi tìm Lâm Xuân Hoa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây