Vương Hải Quyên nghĩ đến đây mũi cô ta tê dại, trong mắt đã có nước mắt, cô cô ta cố nén những giọt nước mắt kia, không muốn bị người khác nhìn thấy.
Cô ta gả vào nhà họ Tần, cô ta làm việc cả ngày cũng đắc tội đến ba mẹ chồng, em trai em gái chồng, chỗ dựa con lại chỉ có thể là Tần Chí Cương, bây giờ quan hệ với Tần Chí Cương trở lên như vậy, ai sẽ nói giúp cô, không chắc chắn sẽ mong Tần Chí Cương rời xa cô cười một người mới.
Cô ta cũng chẳng nhờ vả được hai, cô ta chỉ có thể cổ thủ tại trận, trông nom cái nhà này.
Bên nhà mẹ chịu giúp cô nuôi Sáu Cân, là cho phép cô đóng đóng sinh hoạt phí mười hai đồng, chị dâu cũng nói rất nhiều rằng trong nhà cô ta đã là một người phụ nữ có chồng. Vương Hải Quyên biết, cuộc hôn nhân này chấm hết, cô không có chỗ có thể đi, nhà mẹ sớm đã không phải là nhà của cô.
Cô ta vùi đầu không lên tiếng, Lâm Xuân Hoa hơi kinh ngạc tính khí con dâu hai thay đổi nhiều quá. Nói như thế nào đây, biết đầu hơn so với trước. Bà chôn nghi ngờ trong lòng, cũng không đi hỏi, ôm Sáu Cân cẩn thận đút cơm cho cậu bé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây