Đa Đa là một đứa nhỏ chiều anh em, chú ba đã nói như vậy, lại thấy anh cả chưa ăn miếng nào, cậu bé lại lấy từ túi khác ra một thanh.
Phải, còn phân ra mấy chỗ nữa, Tần Chí Hoa cũng bội phục, đầu óc một đứa cháu nhỏ mới một tuổi hai tháng đã như cái sàng thế này rồi.
Hai gia đình rất lâu không gặp nhau rất nhiều chuyện để nói, Cố Uyển thấy ba bé mập nhà mình được Tần Chí Hoa chăm sóc và đang chơi với Sáu Cân nhà Tần Chí Cương không nhịn được mỉm cười, cô nhìn mẹ và chị dâu nói chuyện vài câu, nhìn đồng hồ rồi đi vào bếp.
Cố Uyển gả đi tổng cộng mấy ngày chỉ sống xa nhà mấy ngày thì mấy ngày ấy Lâm Xuân Hoa vẫn nói về quy của của người vợ mới không thể làm, cho nên cô cũng chỉ vào mấy lần bếp nhà họ Tần, không hề từng dùng qua. Lúc này em dâu hai Vương Hải Quyên đang lấy gạo, thắp lửa nấu nồi nước lớn Cố Uyển cười nói: “Em dâu hai, buổi trưa làm món gì vậy, chị phụ thu lên cho.
Vương Hải Quyên khó hiểu hơi bứt rứt, bình thường cô ta không cảm thấy bản thân trông rất xấu xí, nhưng khi nhìn đến Cố Uyển quần áo gọn gàng đi vào trong bếp cô ta cảm thấy từ đầu đến chân mình đấu luộm thuộm, theo bản năng nói: “Chị ngồi xem mấy ngày rồi chị nghỉ ngơi đi, cơm trưa em nấu là được được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây