Tết Trung thu là ngày mười ba tháng chín, Tần Chí Hoa về là ngày sáu tháng chín, thời gian cũng không chênh lệch lắm so với dự đoán của anh ta, người nhà họ Tần đều nhìn ra anh ta rất vui mừng, ừm, nói thế nào nhỉ, chính là trạng thái cả người đều rất phấn chấn, cả người mang theo khí thế mà không có trên người bình thường.
Cố Uyển lén nói với Lâm Xuân Hoa, lần này anh ta đi ra ngoài chắc chắn rất thuận lợi, tuy là âu phục đang mặc thẳng tắp, nhưng nhìn qua đã làm cho người ta có cảm giác đang xắn tay áo muốn làm một trận.
Lâm Xuân Hoa rất tán thành, nói bà ấy cũng có cảm giác này: “Mẹ thấy bước đi này đều mang gió rồi.
Tần Hiểu Muội nghe hai người bọn họ hình dung ở bên cạnh cười, nói: “Con lại nhìn ra anh ba rất vui mừng, không nhìn ra anh ấy đi đường mang gió hay xắn tay áo gì cả.
Lâm Xuân Hoa liếc cô ấy một cái, trêu ghẹo nói: “Ừm, con chắc chắn không nhìn ra được, tâm tư của con đã sớm bay ra khỏi cửa rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây