Thật sự quá nhiệt tình, xe trễ đến mấy tiếng đồng hồ, lúc đến nơi đã là hơn mười hai giờ, cậu ta vừa cười tủm tỉm vừa khiêng đồ nặng giúp ông, còn dẫn ông vào một quán ven đường ăn cơm trưa. Cha con ông không muốn, có điều động tác của Giang Hạo nhanh chóng dứt khoát, vừa gọi món vừa trả tiền, nói chú cái này không thể từ chối, không ăn sẽ rất lãng phí.
Trong lòng ông ấy lại lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt con gái mình lại không thấy giống lắm, những lời này không tiện hỏi, ông ấy cứ thế mà tính toán suốt cả đường, đợi đến khi Lâm Xuân Hoa đem quần áo ông vào trong phòng, Tần Đại Hữu mới nhỏ giọng hỏi tình huống của Giang Hạo.
Lâm Xuân Hoa nói là trại phó của con trai, từng qua nhà giúp đỡ mấy lần, thời gian này cả hai con trai đều không ở nhà, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm cậu ta giúp đỡ.
Lâm Xuân Hoa nói xong lại bắt đầu tò mò, hỏi ngược lại Tần Đại Hữu: “Ông hỏi cái này làm gì?
Tần Đại Hữu lắc đầu: “Không đúng, không đúng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây